(Nếu đôi khi bạn thấy mình lạc lối…)
Khi tôi nghĩ về cuộc đời mình, tựa như bức tranh mệt mỏi, chẳng có một chút khởi sắc nào để chấm phá tông màu lạnh lẽo. Có người hỏi tôi tại sao lại nhốt mình trong cô đơn, tại sao hắt hủi lánh xa thế giới, tại sao lại sống khổ sở đến thế. Tại sao? Tại sao lại đẩy tôi về con người bần cùng nhất? Tại sao mình ra nông nỗi này?
Tôi viết cho tất cả những ai khát khao tự biến mình thành con người lạc lối. Một kẻ bị hắt hủi bỏ rơi, bị cô lập hoàn toàn khỏi xã hội. Tôi chắc chắn với bạn rằng đến cuối cùng mọi thứ đều khớp vào nhau. Đến cuối cùng mọi thứ sẽ ổn, bởi nếu nó chưa ổn, nó ắt hẳn chưa phải là cuối cùng.
Tất cả những gì bạn đang phải đối diện, hãy coi nó là một phần của định mệnh. Đừng thắc mắc dù chỉ là một chi tiết vụn vặt, dù nó xấu hay đẹp, đúng hay sai, nó đều là một phần của sự trưởng thành.
Chẳng còn gì khiến tôi bận tâm, chẳng còn gì khiến tôi phiền não. Quá nhiều sự việc đã được soi tỏ dưới mắt tôi. Và giờ đây tôi nhận ra: “Nếu cuộc sống dẫn tôi đi lạc lối, thì đi!” Bởi đến cuối cùng, dù nhanh hay chậm, chúng ta đều sẽ gặp nhau ở một vạch đích mang tên “Trưởng thành.”